Chỗ cũ…

Thứ Sáu, 10/07/2020 | 16:41

 “Ai biểu hồi đó nhút nhát quá làm chi, ráng chịu. Bây giờ chế đã có chồng rồi, cưng ơi!”. - “Ủa! Mà hia giờ cũng có vợ rồi mà, em”…

Những lời đùa giỡn của bọn tôi bây giờ sau gần chục năm trời gặp lại. Gặp lại nhau lăng xăng chuyện gì cũng hỏi, chuyện gì cũng nói, quàng vai, bá cổ nhau chớ hồi còn đi học chuyện gì cũng ý tứ, kín đáo, chuyện riêng tư càng giữ kín trong lòng. Học hành chăm chỉ, tuân thủ nội quy nhà trường, quy định của lớp. Thầy cô cũng rất nghiêm, không gần gũi như bây giờ.

 Tôi không nghĩ, người để lại lòng mình nỗi tức tưởi, buồn phiền thuở học trò lại là người tôi nhớ và mong gặp lại nhất bây giờ. Tám năm sau ngày tốt nghiệp, lớp họp lần đầu tiên hắn đã không về được. Thời gian đó đủ để mọi người ra trường, có việc làm và hầu hết đều đã lập gia đình, chập chững những bước đầu tiên vào đời nhiều bỡ ngỡ với bao ước mơ, hạnh phúc.

Quá nhiều điều muốn biết về nhau sau những năm dài gặp lại, những lời động viên, chúc mừng và cả những toan tính hợp tác làm ăn lâu dài. Những câu chuyện tưởng sẽ không bao giờ dừng lại. Tôi chuẩn bị những câu hỏi và háo hức gặp mặt hắn để hỏi tội. Tôi sẽ véo tai hắn - dù chưa biết dám hay không, nhưng sẽ hỏi: “Bây giờ ông còn nhớ tôi không, má tôi hỏi ông, chỗ cũ là cái chỗ nào ông chỉ cho ra giùm tôi”… Nhưng hắn đã không về được. Sau thi tốt nghiệp, hắn không thi tuyển vào đại học mà vào bộ đội, học trường sĩ quan, giờ đang đóng quân ở một tỉnh vùng biên giới.

Hồi đó, hắn học giỏi môn Anh văn. Trong lớp ai cũng mê hắn về tài học môn này. Giờ Anh văn, hắn trả bài, đối đáp với thầy lưu loát và đặc biệt là cái giọng nói rất điệu đàng, rất Tây của hắn lúc phát âm tiếng Anh. Hôm nào thầy kêu hắn lên bảng trả bài, biết chắc hắn sẽ được 18 - 19/20 điểm, chưa bao giờ khác. Tôi cũng mê hắn về khoản này và thường gặp hắn vào giờ chơi ở mái hiên một góc trường, nơi chú Hiệp, người lao công của trường bán giải khát, đặc biệt với món đậu đỏ bánh lọt nước dừa ngon đến nỗi hầu hết đám học trò chúng tôi vẫn nhớ đến bây giờ. Tôi và hắn không đứng quanh quầy hàng của chú Hiệp mà đứng riêng ở cây cột bìa cùng, thường xuyên và cũng ngắn ngủi với những câu chuyện thường ngày. Lúc ấy tôi thấy dường như, mười lăm phút ra chơi ngắn hơn bất cứ mười lăm phút nào khác trong đời.

Gần cuối học kỳ hai, năm cuối cấp đứa nào cũng rối bời với những đêm gạo bài trắng đờ con mắt để chuẩn bị cho kỳ thi tú tài quyết định cuộc đời mình. Lúc nào, ở đâu cũng mang máng trong đầu chuyện sách vở, giông giống như hai câu thơ của nhà thơ Kiên Giang trong bài “Màu mực tím”: “… Đèn chong từ đó soi trang sách, chữ nghĩa tương tư mắt học trò…”. Mệt mỏi, lờ đờ, nhiều đứa khối 12 trong giờ chơi đã ít ra mái hiên bán thức uống của chú Hiệp, ngồi trong lớp chuyện trò và hỏi nhau về những bài còn chưa hiểu rõ. Thi thoảng có đứa tưởng tượng ra hình ảnh tương lai của mình, của bạn bè và thường bắt đầu bằng hai chữ “nếu như…”. Trong lòng mỗi đứa chúng tôi lúc bấy giờ đều vừa nôn nao, băn khoăn và lo lắng trước kỳ thi nhiều áp lực.

Chuyện vào bữa trưa tôi đi học về. Đang lúc tôi vội vàng ăn cơm, chế Hai tôi lúc tìm mượn cây viết trong cặp của tôi đã bắt gặp tờ giấy nhỏ nhét vào ngăn bìa cùng chiếc cặp. Chế Hai tôi đặt tờ giấy trước mặt tôi, nói: “Học hành không lo, thi cử tới nơi rồi, con nít mà bày đặt, bày điều, nữa thi rớt rồi biết thân!...”. Má tôi lúc đó ngồi cạnh bên biểu đưa tờ giấy cho má coi trước sự ngạc nhiên đến ngỡ ngàng của tôi. Tôi liếc ngang qua nhìn, chỉ vài chữ trên tờ giấy nhỏ vở học trò: “Nhớ N. quá! Mai ra chỗ cũ, nghen!...”. Tôi biết ngay là hắn. Tôi ức lòng đã trào ra nước mắt và đã nghe má và chế Hai “giảng bài” suốt cả buổi trưa hôm đó. Hôm đó và đến mấy tháng sau, mỗi lần nhớ là má tôi vẫn hỏi chỗ đó là chỗ nào… biểu tôi chỉ cho ra. Tôi oan ức và bất ngờ, tức tưởi, ấm ức khóc gần suốt buổi chiều, lòng mong mau tới sáng đi học để tôi hỏi tội hắn cho ra lẽ.

 ***

Bây giờ, chuyện đó đã trở thành chuyện cũ, thậm chí, còn là chuyện vui mà nhân vật trong câu chuyện từng làm tôi điêu đứng với gia đình chỉ tôi và hắn biết. Nhưng hắn đã không có mặt trong buổi họp mặt hôm nay, cũng là ngày tôi hứa với lòng là sẽ nói lời tha tội cho hắn. Nhớ khuôn mặt hắn vào buổi sáng tôi hạch tội, hắn khổ sở, bối rối và cúi đầu, trước sau chỉ một lời xin lỗi. Dĩ nhiên tôi không thể tha lỗi cho hắn và ngày càng lạnh nhạt hơn mức bình thường. Thời gian đó là vài tháng sau cùng của niên khóa cuối cùng thời THPT.

Vài năm sau này, lớn hơn một chút, đôi khi nhớ lại tôi còn tiếc thầm cho hắn. Sao ngày đó hắn không đưa thẳng tờ giấy đó cho tôi, có khùng lắm tôi cũng la cho hắn một chập rồi huề, có đâu… Nhưng chuyện hồi đó là của hồi đó, bây giờ là của bây giờ, hoàn cảnh và cách suy nghĩ của hồi ấy, bây giờ đã khác nhau nhiều. Và khi nhận ra điều này thì tụi mình cũng đã cách xa nhau từ lâu lắm. Sau này, có lần kể sự thật chuyện này cho má và chế Hai nghe, hai người đều cười, má tôi còn hỏi hắn bây giờ ra sao, ở đâu trước khi lằn nhằn: “Con nít thời buổi bây giờ…”. Chợt nhớ đến hắn có lần tôi tự hỏi, sao nhút nhát vậy mà tốt nghiệp xong hắn hớn hở xin đi bộ đội liền, không từ giã cả bạn bè…

Phước ơi! Bữa nay họp lớp ông không về được, không biết bây giờ tôi nói tha lỗi cho ông thì ông có vui, và có còn ý nghĩa gì không? Tự dưng trong lòng tôi chợt chút âu lo, bởi thời gian đã trôi qua, cảnh cũ, chỗ cũ cũng không còn nữa, không biết tôi có còn và sẽ gặp lại Phước nơi đâu?…

 

Trần Xuân Linh

Viết bình luận mới
thăm dò ý kiến

Theo bạn, điều gì có thể giữ chân và thu hút người tài vào khu vực công?

THÔNG TIN CẦN BIẾT
Nhiều mây, có mưa, có nơi mưa vừa, mưa to và rải rác có dông. Gió tây nam cấp 3. Trong cơn dông có khả năng xảy ra lốc, sét và gió giật mạnh.