360 độ học đường
Cô giáo dạy Văn của tôi
Những lúc buồn, tôi thường mở quyển lưu bút, đọc từng dòng chia tay bịn rịn, nhìn những tấm ảnh bạn bè của một thời vô tư không lo nghĩ..., hồi tưởng đến cô giáo dạy Văn năm tôi học lớp 12 mà mình quý yêu, kính trọng.
Ảnh minh họa: B.T
Những lúc “ngã lòng”, tôi “vịn” lời cô để đứng dậy. “Các em hãy như vị thần trong thần thoại của người Hy Lạp, mỗi lần ngã thì được mẹ đất tiếp thêm sức nên mạnh hơn, còn các em mỗi lần ngã thì hãy lấy bài học mà mình rút ra từ cú ngã đó làm sức mạnh để đứng dậy thật vững vàng…” - đó là lời kết sau khi cô kể cho chúng tôi nghe 12 chiến công của vị thần sức mạnh Hecquyn.
Hồi ấy cả lớp tôi đều thích những bài giảng của bộ môn Văn. Những câu chuyện kể, những lời cô giảng, với chúng tôi, đó là những bài học cuộc sống vô giá…
Kết thúc học kỳ I năm lớp 10, tôi không đạt danh hiệu học sinh giỏi vì “bị khống chế” môn Văn. Tôi ức lắm, rõ ràng tôi đâu có lười học Văn. Phần thưởng 12 năm đạt học sinh giỏi là chiếc xe đạp mới coi như… hỏng rồi.
Giấc mơ về chiếc xe đạp mini sắp thành hiện thực, giờ thì cũng tại môn Văn mà tôi lại phải ì ạch tới trường với chiếc xe đạp gỉ sét, tôi đâm ghét môn Văn, ghét môn học thì ghét luôn cô giáo dạy môn đó… Có một tiết học, khi cả lớp chăm chú nghe cô giảng thì tôi lấy vở Toán ra làm bài tập. Cô bước xuống chỗ tôi ngồi, cầm vở Toán lên và nói: “Trong tiết Văn, tại sao em lại học Toán?”. Tôi đứng dậy, cúi gằm mặt xuống và trả lời bất cần: “Thưa cô, vì em không thích môn Văn”. Cô không hề tức giận, giọng cô trở nên hiền hơn lúc đầu: “Học Văn là để rèn luyện kỹ năng nghe, nói và viết. Làm ngành nghề nào cũng vậy, nếu đã giỏi về chuyên môn, lại có thêm ba kỹ năng này thì em sẽ dễ dàng thành công”. Cô vừa nói vừa ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Tôi nặng nề ngồi xuống, lầm lì cúi mặt lầm bầm: “Sao cô không thành đạt đi!?”. Cô nghe hết câu “trả đũa” của tôi, lấy tay cốc nhẹ vào đầu tôi và cười: “Nhớ là, người thành đạt không phải là đã làm được những gì, mà là trở thành người như thế nào! Thành công là một hành trình chứ không phải đích đến”. Câu nói ấy của cô, trong tình cảnh ấy đã khiến tôi khắc cốt ghi tâm.
Bây giờ, khi đã trở thành cô giáo dạy Văn, nghĩ lại những lời “hống hách” của mình ngày xưa, tôi áy náy vô cùng. Lại càng thấy mình có lỗi hơn vì đã chưa kịp nói với cô lời xin lỗi. Lỗi lầm ngày đó với cô, tôi vẫn nhớ, và tôi càng không quên bài học vị tha của cô. Mỗi ngày bước lên bục giảng, tôi vẫn muốn qua những bài học để nói với học sinh của mình rằng, văn chương giúp ta “thanh lọc” tâm hồn, yêu văn để yêu thêm cuộc sống, để bao dung và vị tha hơn…
Mười lăm năm rồi cô nhỉ? Mười lăm năm xa cô, em đã có quá nhiều lần vấp ngã. Những lần như vậy, bên tai em lại văng vẳng lời cô: “Phải đứng dậy thật vững vàng…”.
Nguyễn Thị Bích Nhàn