360 độ học đường
Yêu thương gửi mẹ
Khi con ngồi viết những dòng thư này gửi mẹ, con biết mẹ vẫn đang miệt mài với công việc nặng nhọc trong xưởng gỗ của nhà ông Ba ở cuối xóm. Công việc ấy vốn dĩ không dành cho những người chân yếu tay mềm như mẹ. Thế nhưng vì con, gần 20 năm nay nó đã gắn liền với mẹ. Con hình dung đôi bàn tay chai sần, hằn rõ những vết thẹo ngang dọc của mẹ vẫn hàng ngày thoăn thoắt bưng bê từng thớ gỗ. Nhưng con vẫn cảm nhận thấy mẹ nở nụ cười hạnh phúc khi nghĩ đến con đang chăm chỉ học tập ở một trường đại học xa xôi.
Ảnh minh họa: B.T
Con biết mọi lo toan, đau khổ, tủi buồn từ ngày sinh con ra, mẹ giấu hết trong sâu thẳm trái tim. Lúc nào mẹ cũng chỉ lo cho con với những câu hỏi lặp đi lặp lại tưởng chừng như nhàm chán. Con đâu hiểu được đời mẹ lắm gập ghềnh kể từ khi ba nghe lời ông bà nội rời bỏ mẹ để chọn cho mình tương lai xán lạn bên công việc xây dựng rày đây mai đó.
Con vẫn nhớ như in tháng ngày mẹ lầm lũi, đơn chiếc. Buổi sáng với mẹ bắt đầu khi nhà nhà trong xóm vẫn còn say sưa trong chăn ấm. Mẹ lật đật trở dậy chuẩn bị bữa ăn sáng, ăn trưa cho con, rồi cưỡi trên chiếc xe máy cà tàng đời cũ của ông ngoại để lại, cứ thế băng đi trong màn sương sớm ướt lạnh để kịp đến nơi làm việc. Con tỉnh dậy một mình sau tiếng chuông đồng hồ báo thức. Trên cái bàn gỗ đã xỉn màu, nồi cơm, canh nóng hổi, đong đầy tình yêu thương của mẹ. Thương mẹ tảo tần, con lại càng giận ba, giận ông bà nội.
Có những lúc được bạn bè rủ đến nhà chơi. Nhìn ba mẹ bạn hạnh phúc, con thấy chạnh lòng biết bao. Giá như mẹ của con cũng được như thế. Con tự ái, con chán nản. Và con đã bỏ học suốt 2 tuần liền. Khi cô chủ nhiệm gọi điện thông báo, mẹ vội bỏ dở công việc, dù có bị cằn nhằn, trừ lương... chỉ để rong ruổi đi tìm con. Gặp con rồi, mẹ chỉ khóc... Suốt đêm ấy mẹ không ngủ, ngồi thủ thỉ cho con nghe đủ chuyện trong đời. Từ chuyện ba mẹ yêu nhau; chuyện ông bà nội ngăn cấm; đến chuyện một mình mẹ bụng mang dạ chửa đi tìm tre dựng tạm ngôi nhà để sinh và nuôi con; chuyện hàng xóm dè bỉu mỗi khi nhìn thấy mẹ... Mẹ bảo: “Con là món quà quý giá nhất của đời mẹ”.
Con nhận ra nhiều điều từ những câu chuyện mẹ kể. Năm cuối cấp, con dành tất cả thời gian cho việc học. Những câu chuyện vui trên lớp, những điểm 9, điểm 10 cô cho, con lấy đó làm niềm vui bên mẹ. Nắm đôi bàn tay sương gió, sần sùi, ngắm gương mặt đã hằn nhiều nếp nhăn cùng nụ cười lặng lẽ của mẹ, con chỉ biết động viên mình cố gắng học tốt hơn.
Một buổi chiều đi học về, vừa bước vào nhà, con không thể tin được vào mắt mình, người ngồi cạnh mẹ lại là ba. Ba mỉm cười và nhìn con không chớp mắt. Con những tưởng mình sẽ vẫn giữ khư khư ý nghĩ rằng sẽ giận ba suốt đời, thế nhưng tự nhiên con chạy lại gục đầu vào lòng ba mà khóc nức nở. Mẹ nhìn hai cha con mà nước mắt cứ lặng lẽ rơi.
Ba rong ruổi với đam mê nghề nghiệp chừng ấy năm trời rồi cũng trở về quê. Ông bà nội giờ cũng không còn giữ định kiến như ngày xưa nữa. Ba dọn về ở chung với mẹ. Con vào đại học đã được gần 1 năm. Dù tuần nào ba mẹ cũng gọi điện hỏi thăm con và con cũng kể cho mẹ nghe nhiều chuyện vui buồn, nhưng con vẫn muốn viết thư cho mẹ, bởi với con, mẹ là người tuyệt vời nhất!
Bích Ngân
- Tặng 200 suất quà cho người dân, trẻ em có hoàn cảnh khó khăn trước thềm năm mới 2025
- TP. Bạc Liêu: Tuyên truyền cá biệt thanh niên vi phạm luật giao thông
- Thăm và hỗ trợ tiền đợt 2/2024 cho thương binh Huỳnh Tấn Sĩ
- Siêu thị Co.opmart Bạc Liêu tổ chức chương trình rút thăm may mắn
- Bộ KH-ĐT: Tốc độ tăng trưởng kinh tế cả năm 2024 ước đạt khoảng 6,8 - 7%