Cuộc sống quanh ta
Một đóa hồng trắng
Trời rả rích mưa, khắp các chợ bày bán nhiều loại hoa: hoa huệ, hoa cúc, hoa hồng... Lần đầu tiên nó mới cảm nhận và biết được mùa Vu lan đã đến. Mùa Vu lan, mẹ nó cài lên ngực áo đóa hồng màu trắng. Mẹ nó bảo: “Mẹ không thích hoa hồng màu trắng, mẹ không để con gái phải cài nó”. Rồi mẹ hôn nhẹ lên trán nó…
Nó không phải là kết quả của tình yêu, mà của sự yếu lòng. Nó không trách mẹ khi mẹ vừa là cha, vừa là mẹ. Mẹ nó có nghề đan rổ rất khéo, thường đan mướn cho các làng nghề thủ công. Tuy nghèo, nhưng mẹ lo lắng cho nó đủ đầy như những đứa trẻ khác. Khi lên 13 tuổi là lúc mọi thứ gánh nặng trút lên đôi vai nó, bởi mẹ nó bị liệt đôi chân và không nói được nữa. Nó phải tìm mọi cách để lo cho mẹ từ tiền thuốc thang, tiền nằm viện, đến tiền sinh hoạt,... Những lúc đi làm, nó không yên tâm để mẹ ở nhà một mình, nó cõng mẹ đến chỗ làm, hết việc thì cõng về. Dù mệt, nhưng nó yên tâm vì có mẹ bên cạnh. Ai cũng khen ngợi nó có lòng hiếu thảo…
Ngày hôm đó mưa rất to, vì đoạn đường đến chỗ làm dài và trơn, nên nó không thể cõng mẹ theo được, đành để mẹ ở nhà một mình. Trời đã tối nhưng mưa vẫn chưa dứt, nó chạy trong cơn mưa về với mẹ. Về đến nhà, nó đến bên cạnh và ôm chầm lấy mẹ. Mẹ nó lạnh, hơi thở rất yếu ớt. Nó hoảng hốt la lên. Trời vừa mưa lớn, vừa tối, nên không ai nghe tiếng kêu cầu cứu của nó. Nó cõng mẹ đến bệnh viện trong cơn mưa tầm tã. Những ngón chân nó bám vào đất, nước mắt hòa vào mưa như tan biến. Mẹ nó đã ra đi mãi mãi khi chưa kịp đến bệnh viện.
Bao nhiêu năm qua, nó không hề để ý đến mùa Vu lan, chưa bao giờ cài lên ngực áo mình một đóa hoa hồng, nhưng giờ đây nó cài lên ngực một đóa hồng trắng của sự mồ côi, sự mất mát không gì bù đắp…
Lê Huyền