Cuộc sống quanh ta
Tình cờ vầng trăng sáng
Chừng hơn 10 năm sống giữa chốn thị thành, trong guồng quay công việc nhọc nhằn mưu sinh, anh ít khi quan tâm đến sự hiện hữu của trăng. Giữa chói lòa ánh đèn, trăng tỏ ra lu mờ, nên ít ai để ý. Xa rồi những khoảng không lặng vắng để nhìn trăng, ngắm trăng nơi quê nhà với bờ đê, con kênh trải dài theo những cánh đồng tít tắp. Phố xá người đông, dòng xe tấp nập, nhịp đời lại hối hả, trăng mọc rồi trăng lại tàn, có mà cứ như không. Với anh, trăng hững hờ trôi đi như một người dưng qua đường. Dẫu cũng có đôi lúc, nó vẫn hiện diện trước mắt anh, qua luồng sáng tỏa lan trên mặt hồ, qua những sắc màu long lanh vàng óng trên sóng biển.
Tuần vừa rồi, hai vợ chồng nghỉ phép về quê thăm ba má anh. Đêm ở quê thật yên bình. Hương hoa nhài nhà ai sực nức, tiếng ve râm ran khắp xóm. Và thật lạ, anh thấy khoảng sân trước hiên nhà đang tràn ngập ánh trăng. Ngửa mặt nhìn trời, anh không khỏi ngớ người khi bắt gặp vầng trăng tròn vành vạnh. Ừ, trăng đêm rằm mà! Anh gọi vợ ra sân cùng ngắm. Chị thấy anh vừa nhìn trăng vừa tíu tít, hớn hở như đứa trẻ gặp lại người quen.
Phải rồi, tuổi thơ anh gắn liền với trăng. Những đêm trăng chơi trò “lên cung trăng” với đám trẻ hàng xóm; những đêm trăng bà ngoại thường kể chuyện cổ tích chú Cuội - chị Hằng; những đêm trăng cùng đám bạn ngang qua vườn nhà ai, hái trộm hoa lài. Có một vầng trăng gia đình sum họp, quây quần. Đầm ấm quá! Những đêm trăng trong kỷ niệm.
Lâu rồi chị mới thấy anh như vậy. Anh nhắc lại chuyện cũ, anh nói về vầng trăng và những chuyện ngày xưa. Bỗng dưng chị nhận ra thêm ở anh một cái gì mới mẻ, tinh khôi, khác với phong thái đạo mạo, trầm tĩnh thường ngày. Và cứ thế, buổi tối ngắm trăng của hai vợ chồng trẻ trở nên thật thú vị với những tiếng nói cười. Ánh trăng cứ lên cao dần, vượt khỏi rặng tre đang rì rào trong những cơn gió thu nhẹ mát. Một tối thanh bình và rất đỗi nên thơ giữa làng quê yêu dấu.
Trở lại thành phố với nhịp sống thường ngày, bữa nọ, sau khi từ cơ quan về, anh liền hỏi vợ: “Em đọc bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy chưa?”. Chị nói chị đọc rồi. Bài thơ ấy nói về cảm xúc của con người sống giữa lòng phố thị trước vầng trăng một thời đã là tri kỷ. Rồi một ngày, khi ánh điện vụt tắt, người ấy nhận ra vầng trăng sáng mà bấy lâu mình hờ hững. Từ sự nhận thức đó, bao cảm xúc trong tâm hồn bỗng dưng trỗi dậy, mênh mang với một vầng trăng.
Anh nói anh rất thích bài thơ này. Và chuyến đi về quê vừa rồi đã giúp anh ý thức về trăng, như ý thức về một vẻ đẹp của thiên nhiên, gắn bó mật thiết với đời thường. Anh đã biết cái cảm giác của con người trước khung cảnh “Tình cờ vầng trăng sáng” mà Nguyễn Duy đã nhắc đến.
Anh mỉm cười, nói với chị: “Tháng sau, mình sẽ lại về quê, em nhé! Về với ba với má. Và với vầng trăng…”.
Lê Minh Kha