Cuộc sống quanh ta
Xin lỗi… con!
“Trễ lắm rồi”, đó là câu nói cửa miệng mẹ thường dùng để thúc hối con đến trường vào mỗi buổi sáng. Và để rồi khi con vào lớp học, mẹ lại thấy mình… có lỗi với con!
Sáng hôm qua con đi học, mẹ vội vàng đến quên mất việc cho vào cặp con hai hộp sữa như thường ngày, để chiều về, mẹ nghe lòng đầy hối hận, vì con ngây thơ kể: “Hồi sáng bạn Mỹ Ngọc cho con uống sữa chung đó mẹ”. Sáng hôm nay, con đến lớp với mái tóc rối tung, vì mẹ gấp gáp cột vội cột vàng, rồi lại phóng xe quá nhanh, gió làm tóc con thêm rối…
Con có thói quen “nướng” khi thức dậy, thế là “kịch bản” mỗi buổi sáng của mẹ và con là chuyện đánh thức con dậy. Ban đầu là vỗ về, nhưng sau đó là biện pháp… chiếc roi mây. Bữa nọ con than đau bụng, mẹ lại ngờ con giả vờ, thế là roi mây được mẹ dùng đến, con sợ roi nên lồm cồm ngồi dậy, vội vàng đi vệ sinh rồi thay đồ đi học. Nhưng chỉ hơn nửa tiếng vô lớp, cô giáo báo cho mẹ, con bị đau bụng, còn thêm ói trong lớp học, mẹ tức tốc bỏ hết công việc dở dang để đến bên con mà lòng đầy ân hận…
…Con vào lớp, mẹ có cảm giác trút được “gánh nặng” con cái để tập trung cho công việc. Nhưng cuối cùng mẹ cảm thấy lòng nặng hơn khi mải mê với công việc mà thiếu đi sự quan tâm, đáng lẽ mẹ phải chu đáo hơn đối với con…
Mẹ xin lỗi con!
THÚY ANH