Tùy bút - Tản văn

Xuân này con xa mẹ

Thứ Tư, 25/12/2013 | 18:39

Một mùa xuân mới lại về! Cơn gió heo may làm lòng con se lạnh. Năm nào con cũng vui mừng, hớn hở chào đón năm mới đã cho mình thêm một tuổi mới và con lại được sum họp bên gia đình để tận hưởng không khí ấm áp của mùa xuân. Nhưng năm nay, khi những cánh mai vàng hé nở, chim én bay về báo hiệu một mùa vui, nơi nơi vang lên tiếng nhạc tưng bừng, con bỗng thấy lòng mình cô đơn, trống vắng…

Cây mai vàng trước nhà nở bông muộn hơn mọi năm. Không có mẹ bên cạnh, không còn ai nhắc con phải tuốt lá cho cây ra hoa. Con cũng không còn tích góp tiền mua lồng đèn đỏ, mấy chậu hoa vải trang trí cho ngôi nhà nhỏ của mình thêm phần xinh xắn. Không có mẹ, con rất vụng về khi chọn mua những loại trái cây để chưng trên bàn thờ ông bà. Nếu mẹ ở nhà chắc là con sẽ lại bị mắng một trận nên thân khi chọn quả cam to tướng bày trên mâm ngũ quả. Ngày trước, mẹ thường nói quả cam có nghĩa là cam chịu, vào dịp tết không ai chưng bao giờ. Con gái của mẹ thiệt là dở phải không? Anh Hai ghẹo con là con gái mà chẳng chu đáo, tỉ mỉ giống mẹ. Nhà mình nghèo nên mẹ phải đi làm ăn xa. Năm mới kề bên mà mẹ vẫn không về được. Không biết bây giờ nơi ấy, mẹ có chuẩn bị gì cho ngày xuân? Có chăng, mẹ chuẩn bị cho những điều cần nhắc nhở chúng con qua cú điện thoại từ phương xa về. Giọng nghẹn ngào, mẹ xin lỗi hai anh em con. Mẹ ơi! Mẹ nào có lỗi gì. Tất cả chỉ vì hoàn cảnh. Người ta bảo “mùa xuân là mùa của sự sum họp”, sao gia đình mình lại chia xa?!


Con không trách mẹ, ngược lại con càng thương mẹ hơn. Con hiểu tất cả những việc mẹ làm đều vì chúng con. Và mùa xuân này mẹ lại miệt mài làm việc trong tiết trời giá rét. Từ lúc sinh ra tới giờ, con đã chứng kiến những ngày gian nan nhất của gia đình mình. Có những lúc khó khăn, thiếu thốn tưởng chừng không vượt qua nổi, nhưng mẹ vẫn kề bên dìu dắt chúng con. Niềm hạnh phúc của con là mái ấm nho nhỏ của mình được tề tựu đông đủ, cùng nôn nao đón thời khắc giao thừa, rồi cùng thắp những nén nhang đầu tiên của năm mới lên bàn thờ tổ tiên. Vậy mà…! Giao thừa năm nay chỉ có hai anh em con ngồi lặng lẽ bên chiếc tivi trắng đen cũ kỹ để nghe tiếng pháo hoa giòn giã và nghe người ta hát lên bài hát “Happy New Year”. Rồi mỗi đứa lần lượt đi ngủ. Nhưng làm sao có thể ngủ được khi lòng chúng con trống vắng vô cùng. Nó là khoảng trống mà chỉ có mẹ mới có thể lấp đầy.

Còn nhớ mỗi lần phạm lỗi bị mẹ mắng, con hay khóc; mẹ thường căn dặn con phải cứng rắn hơn để sau này không bị ai ăn hiếp. Hôm nay, con đã có thể bước những bước đi vững vàng trên đường đời, nhưng mẹ ơi con vẫn bật khóc, vì xuân này con xa mẹ. Chỉ một mùa xuân cũng đủ làm con thấp thỏm, lo âu. Con sợ mùa xuân sau và sau nữa mẹ lại không có nhà khi mà sự chật vật cứ mãi bám lấy gia đình mình. Trên đường đi tìm “tương lai” cho gia đình mình, mẹ phải chắt chiu từng đồng gửi về cho anh em con được đi học với ước mong chúng con sẽ không lặp lại bước đường mẹ đã đi qua. Trên hành trình kia, ngay cả mẹ cũng chưa biết đâu là điểm dừng. Đôi vai gầy ngày thêm gánh nặng, lầm lũi theo sau bước đi của chúng con.

Mùng một tết rộn rã lòng người. Ngoài đường xe cộ tấp nập du xuân. Con ngồi trước cửa nhà nhìn ra đường, lòng buồn rười rượi. Quay vào trong, con với tay thắp nén nhang cắm trên bàn thờ, khói bay thoang thoảng. Con mong làn khói kia sẽ lan tỏa khắp những ngõ ngách để làm ấm lên cái không khí lành lạnh trong nhà mình. Thầm khấn nguyện, mùa xuân buồn của năm nay sẽ chỉ xảy ra một lần này thôi.

Thúy Duy

Viết bình luận mới
thăm dò ý kiến

Theo bạn, điều gì có thể giữ chân và thu hút người tài vào khu vực công?

THÔNG TIN CẦN BIẾT
Nhiều mây, có mưa, có nơi mưa vừa, mưa to và rải rác có dông. Gió tây nam cấp 3. Trong cơn dông có khả năng xảy ra lốc, sét và gió giật mạnh.