Sau lũy tre làng

Những buổi trưa quê

Thứ Hai, 23/12/2024 | 14:47

Không biết những người trưởng thành từ quê ra phố có giống tôi không, thi thoảng tôi vẫn nhớ những buổi trưa ở quê yên ả, thanh bình.

Ảnh minh họa: C.T

Mỗi lần, nghe tiếng ồn ào của nhà máy, công trường, xe cộ, tôi lại nhớ ở quê, những buổi trưa vắng vẻ, yên ả vô ngần. Có chăng, âm thanh phát ra cũng toàn là “tiếng quê” như tiếng của bầy vịt, bầy ngỗng gọi bạn, lũ gà “cục tác…” kiếm con, đàn chó rượt đuổi nhau, hay tiếng của một cơn gió lao xao đang vờn trên tàu lá.

Tôi nhớ, người lớn lúc nào cũng “cấm đoán” trẻ con không được đi chơi buổi trưa. Họ lúc nào cũng bắt những đứa con của mình phải ngủ trưa. Thế nhưng, dường như đứa trẻ nào cũng đôi lần “cả gan” trốn cha mẹ đi chơi trưa, dù biết kết quả lúc về có thể bị ăn đòn.

Còn nữa, làm sao mà cưỡng lại nổi những vườn táo, vườn ổi trĩu trái đưa hương ngọt lừ? Là đứa trẻ quê ngày ấy, dẫu có tiếng ngoan đến mấy cũng đôi lần “bớt ngoan” vượt tường đi trộm trái cùng bạn bè. Mỗi lần nhớ lại chuyện cũ, tôi vừa thấy thương vừa thấy buồn cười với những đứa mau nước mắt, bị chủ nhà bắt gặp tại trận, dọa nạt dăm ba câu mà nước mắt đã chảy ròng ròng.

Mùa cua đồng thì những buổi trưa đó thành một ngày hội của chúng tôi. Đi bắt cua đồng vừa là trò chơi, vừa là lao động. Mỗi đứa cầm một cái xô nhựa, chân lội ruộng này tới ruộng khác, vào từng ngõ ngách, hang ổ để lôi bằng được những chú cua ra ngoài. Những hôm như thế, buổi chiều thể nào cũng có nồi canh riêu cua thật ngon lành với rau tập tàng. Hoặc xâu cua đồng nướng thơm thơm mùi khói, ăn mãi không biết chán.

Những buổi trưa quê luôn khiến cho tôi nhung nhớ da diết. Trưa nay, ở phố, một mình tôi lại ngẩn ngơ vì nhớ, có lúc tưởng đâu mình đang nằm giữa giấc mơ trưa quê nhà…

Ninh Lê

Viết bình luận mới
thăm dò ý kiến

Theo bạn, điều gì có thể giữ chân và thu hút người tài vào khu vực công?

THÔNG TIN CẦN BIẾT
Nhiều mây, có mưa, có nơi mưa vừa, mưa to và rải rác có dông. Gió tây nam cấp 3. Trong cơn dông có khả năng xảy ra lốc, sét và gió giật mạnh.