Truyện ngắn
Mọi điều đã cũ
Trời chợt đổ mưa lúc Diệp vừa dừng ở bãi đậu xe của quán cà phê, cô giao xe cho cậu thanh niên có nụ cười tươi rói mới chạy ra đón khách rồi chạy vội vào quán. Diệp ngồi xuống cái bàn nằm sát trong góc, nơi có mấy dây trầu bà lá thật to leo trên thân cây đại xù xì, gọi một ly cà phê sữa đá khi cô bé phục vụ vừa đặt ly trà xuống bàn mà chưa kịp hỏi gì. Diệp gõ nhẹ trên cái nắp phin nóng hổi và nhìn những giọt cà phê đen nhánh thong thả rơi xuống nền sữa màu trắng đục, một cảm giác rất lạ thoáng qua làm cho Diệp muốn ngạt thở. Sao không có gì khác, cái gì cũng quá thân quen, cả cảnh vật cả tâm trạng, cả những giọt mưa lung linh như thủy tinh rơi xiên xiên trong ánh nắng màu vàng nhạt còn sót lại. Mọi điều đã cũ nên không thể khác hơn hay là vì tự thân Diệu chưa bao giờ quên mọi thứ thuộc về nơi này. Ngày ra đi Diệp đã thề với lòng là sẽ không bao giờ trở lại nơi chốn đã làm cho mình đau lòng.
Khi Thăng ngỏ lời cầu hôn, Diệp đã nói với anh lời xin lỗi: “Em không còn yêu được nữa đâu anh, có làm vợ anh thì cũng sẽ làm tổn thương anh mà thôi. Chúng mình hãy cứ là bạn với nhau được không anh?”. Và Thăng đúng là một người bạn ở cạnh Diệp, bảo ban, giúp đỡ Diệp như ngay từ thời gian đầu Diệp ở lại thành phố. Thăng đã mang lại cho Diệp những thứ mà cô đã bỏ lỡ, làm cho Diệp nhận ra mình đã đánh mất tuổi trẻ thật oan uổng. Nhưng đúng là bắt đầu lại không bao giờ muộn. Diệp đi học lại, hối hả như sợ không kịp thời gian và khi có được một công việc, Diệp nhanh chóng hòa mình vào nhịp sống năng động của thành phố. Nhưng may mắn hơn hết là con tim của Diệp biết yêu trở lại để Diệp hồi hộp nhận lời cầu hôn của Thăng, hồi hộp khi nhận ra tín hiệu của đứa con đầu lòng và cảm thấy bình yên trong cái hạnh phúc muộn màng nhưng thật to lớn.
Cô bé phục vụ bước đến xin phép nhấc cái phin cà phê ra khỏi ly vì thấy cà phê đã chảy xong rất lâu mà Diệp không biết. Diệp cười cảm ơn và tự tay khuấy cà phê sau khi cô bé dọn bớt những thứ thừa trên bàn. Diệp chợt giật mình vì một loạt tiếng sấm nổ vang rền và những tia chớp sáng lòa. Trời chuyển mình và đổ mưa thật nhanh như không phải là mới vừa đó nắng rải vàng trong những sợi mưa mỏng rất đẹp. Nước mưa tạt mạnh nên Diệp phải chuyển chỗ ngồi vào trong nhà. Diệp lấy trong giỏ ra quyển sách mà cô vừa mua trước khi đến đây nhưng trước khi mở quyển sách ra thì Diệp nhìn thấy anh. Tim Diệp đập mạnh. Không biết anh có nhận ra mình chưa trong khoảng cách khá gần thế này. Có thể anh đã quên Diệp rồi, nhưng Diệp thì nhớ rất rõ.
* * *
Diệp lấy chồng năm 18 tuổi ngay sau khi bước ra khỏi lớp học phổ thông, chưa kịp hẹn hò, chưa kịp biết thời kỳ tiền hôn nhân thơ mộng như thế nào. Diệp gặp anh vào năm học lớp 10. Lần đầu tiên thầy dạy Anh văn bước vào lớp học, Diệp đã thấy lòng xôn xao. Diệp không biết đó là tình yêu mà thấy sợ anh. Sợ anh chê mình dốt nên Diệp chăm chỉ học hành để lúc nào cũng nổi bật trong lớp học, nhưng Diệp không biết rằng cô cũng đã làm cho trái tim của người thầy giáo trẻ xôn xao. Anh kiên nhẫn chờ đến khi Diệp tốt nghiệp phổ thông là ngỏ lời yêu và cầu hôn. Diệp về nhà anh làm dâu giống như vào một lớp học mới. Mẹ anh khó khăn, tỉ mỉ với cô từng tí một, nhưng anh cũng giỏi khi làm người trung gian thật xuất sắc, dần dần thì mẹ anh cũng yêu thương cô như con gái. Diệp thấy mình thật may mắn, thật hạnh phúc. Nhưng niềm vui đó trở thành vô nghĩa, nhiều năm đi qua mà vợ chồng Diệp vẫn như thời mới cưới. Diệp nuôi một con chó nhỏ và chăm sóc nó như chăm sóc một đứa trẻ. Khách đến chơi nhà đều lạ lùng khi nghe Diệp gọi nó bằng “con” một cách âu yếm. Chỉ có người trong nhà xem đó là điều tự nhiên, không ai khó chịu khi Diệp bồng ẵm, nâng niu con chó. Mãi sau này Diệp mới hiểu chỉ có cô không biết nguyên nhân hiếm muộn của mình và sự tử tế của người trong nhà giống như để đền bù cho sự thiệt thòi của cô.
Diệp chia tay anh nhẹ nhàng sau 10 năm làm con chim bị nhốt trong lồng. Diệp không trách móc hờn giận ai, chỉ thấy lòng tuyệt vọng vô cùng, cô thấy mình không thể nào lấy lại được những mất mát quá lớn trong 10 năm. Nhưng ai đó đã nói cuộc đời không cho không ai điều gì cũng không lấy của ai tất cả, cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra. Đôi lúc Diệp tự nhủ phải chăng mình cũng nên cảm ơn anh đã đổi lòng tạo cho Diệp cơ hội bước vào khoảng đời khác. Diệp đã khác xưa nhiều lắm, nhưng không hiểu sao khi trở về đây nhìn lại cảnh cũ, gặp lại người xưa lòng cô lại hoang mang đến thế.
Trời vẫn còn mưa nhè nhẹ. Diệp nhìn những giọt mưa đọng lại trên mái hiên và nhớ đến nhiều thứ. Đó là những kỷ niệm không thể chối bỏ, nhưng thôi hãy để mọi thứ chỉ là kỷ niệm. Trước khi trở về, Diệp đã có ý nghĩ sẽ gặp lại anh, dò xem phản ứng của anh trước hạnh phúc mình đang có. Diệp nhìn sang chỗ anh đang ngồi. Người đàn ông ngày xưa vẫn còn ngồi đó, đôi vai rũ xuống đầy mệt mỏi, anh đang nhìn cái gì đó trong những sợi mưa rơi phía trước. Diệp nhìn theo hướng ánh mắt của anh một cách vô thức và cô nhìn thấy cô và anh ngày xưa đang tay trong tay đùa nghịch với mưa trên những con phố.
Diệp bùi ngùi nhớ và cô cũng thấy rằng mình đừng gặp lại anh làm gì, không nên làm cho mọi thứ sống lại để làm buồn lòng nhau. Diệp rời quán cà phê bằng cánh cửa bên hông. Chú bé giữ xe nhắc: “Trời còn mưa kìa chị”. Diệp cười cảm ơn, cô cho xe chạy trong mưa. Trời còn mưa rất nhỏ nhưng chắc cũng đủ làm cho cô ướt áo khi về đến nhà. Nhưng không sao, Thăng sẽ là nơi để cô trở về, đầy ấm áp. Chỉ có những con phố ướt đẫm trong mưa nhưng rồi mưa cũng sẽ tạnh.
Lưu Cẩm Vân
- Đoàn ĐBQH và HĐND tỉnh tiếp xúc cử tri TP. Bạc Liêu
- 2 tháng cao điểm tấn công, trấn áp tội phạm bảo vệ tết Nguyên đán Ất Tỵ
- Những quy định mới về tổ chức, hoạt động và quản lý hội
- Hiệu quả liên kết hợp tác giữa TP. Hồ Chí Minh với các tỉnh ĐBSCL
- Chế độ, chính sách đối với các dân tộc thiểu số trên địa bàn tỉnh