Văn hóa - Nghệ thuật
Cánh đồng cỏ lau
Những ngọn gió chướng lại về trên vùng đất phương Nam. Từng cái se se lạnh vít vào từng thớ thịt, vậy mà má lại khoác vội chiếc áo dài tay để đi mót những bông lúa còn sót lại trên cánh đồng còn trơ gốc rạ. Tôi thường hỏi má: “Nhà lúa đầy bồ, sao má lại mót chi mấy bông lúa này?”. Má nhìn tôi chẳng nói gì, chỉ cười hiền hậu.
![]() |
Ảnh minh họa: B.T |
Và khi những trò chơi của chúng tôi kịp dứt là lúc má khệ nệ với bao lúa vừa mót được, áo má bám đầy cỏ lau, ba cũng đi giăng lưới về, tấm lưng trần bám đầy cỏ lau… Những con cá to ngon, ba thường đem rộng để sáng mai mang ra chợ bán. Tuổi thơ dại khờ tôi nào có hiểu, cứ nằng nặc đòi ăn những con cá to ngon. Thương tôi nên lúc nào ba cũng chìu, ba vẫn thường bảo mỗi khi má càm ràm: “Ngày mai cũng có cá to hà, bà lựa con nào trọng trọng mần cho nó ăn đi, tuổi nó là tuổi ăn tuổi lớn mà”.
Thời gian thoi đưa, tôi lớn dần theo năm tháng. Để rồi những lần ba má phải đong lúa non cho người ta để có tiền gửi lên cho anh Hai, chị Ba, tôi mới hiểu được những bông lúa má cực nhọc mót trên cánh đồng còn trơ gốc rạ; mới chợt nhận ra ăn một con cá ngon là mất đi một khoản tiền cho ngày mai và tôi hiểu vì sao những vạt cỏ lau bám vào áo má, vai ba chẳng bao giờ bay ra được, bởi nó đã thấm đẫm những giọt mồ hôi mặn đắng.
DU MIÊN