Hãy tha thứ cho mẹ…

Thứ Sáu, 08/11/2019 | 16:13

Mùa tuyển quân, lớp lớp thanh niên hăng hái lên đường bảo vệ Tổ quốc, Nghị may mắn được tuyển chọn đi bộ đội đợt này, chỉ còn chờ giấy báo là đi. Nghị sinh ra trong gia đình nghèo chỉ còn mẹ, chị Hai và đứa em Út. Ba Nghị mất vào năm Nghị 4 tuổi, mẹ Nghị khi đó đang mang thai thằng Út, gia đình sa sút khi mất đi người trụ cột, nhà đã nghèo lại càng nghèo thêm. Nghị là một chàng trai siêng năng, chăm chỉ, hiếu thảo với mẹ, hết lòng với bạn bè, luôn được mọi người yêu mến.

1. Trước ngày đi, mọi người tổ chức liên hoan cho Nghị, chi phí của buổi tiệc nhỏ này được trích từ quỹ Đoàn để mua bánh ngọt, kẹo đậu phộng, bánh tráng, nước ngọt. Buổi tiệc nhỏ diễn ra, tiếng cười tưởng như không thể tắt, kéo dài hơn 10 giờ đêm mới kết thúc. Chị Việt nói nhỏ kêu Lan và Nghị ở lại: “Đây là dịp dể hai bạn bày tỏ tâm tư, tình cảm mà bấy lâu nay các bạn không dám thổ lộ”.

Lan cúi mặt không nói gì. Nghị nhìn mái tóc đen mượt, dài quá gấu áo được buộc gọn bằng miếng vải đỏ, thủ thỉ: “Lan ơi (tiếng gọi chỉ có 2 người nghe) ít ngày nữa anh lên đường rồi, anh rất nhớ Lan. Mẹ anh bảo, con thương ai cứ nói mẹ mang cơi trầu đến hỏi cho con. Anh định thưa với mẹ và chị Hai chuyện chúng mình, nhưng lại thấy băn khoăn, thấy buồn. Chiến tranh còn dài, sẽ còn muôn vàn tang tóc đau thương, anh không muốn làm em phải khổ vì anh”.

Lan quay lại nắm chặt lấy tay Nghị mà nói như muốn khóc: “Nghị ơi! Anh cứ yên tâm lên đường, em sẽ đợi anh về…”.

2. Nhẩm tính Nghị đã đi quân trường được hơn 3 tháng mới gửi thư về cho Lan. Lan thưa với 2 mẹ, chị Hai và thông báo với chị Việt, anh Độ, chị Tiếu biết là anh Nghị được cử đi học ở nước ngoài đào tạo kỹ thuật pháo binh, đặc biệt là sử dụng kỹ thuật bắn tên lửa Sam 2 của Liên Xô. Tin vui ấy bay khắp mọi nhà trong xóm.

Cuối thư Nghị ghi: “Anh đã xin đơn vị, nếu được về mấy ngày phép, anh sẽ thưa với hai bên gia đình cho chúng mình được tổ chức đám cưới”. Đọc tới đây lòng Lan vừa bâng khuâng, vừa vui mừng đan xen. Rồi Nghị cũng được nghỉ phép, hai gia đình đồng ý cho tổ chức đám cưới. Ai cũng khen chú rể khéo chọn được cô dâu xinh đẹp, nết na, đảm đang.

3. Trên đường về, Lan phải qua rặng phi lao, dưới là hồ nước mênh mông, trời tối đen như mực. Hiền đi trước, đến giữa hàng phi lao, Hiền quay lại, nhanh như chớp nó ôm gì lấy Lan đè vào gốc cây phi lao, Lan vùng vẫy kêu la, chân đạp gốc cây phi lao khom người đẩy Hiền ra nhưng bất lực. Lan mếu máo khóc van lạy: “Hiền ơi! Tha cho tao đi! Tao lạy mày!”. Hiền như không nghe thấy, sức mạnh của nó như được nhân lên. Hai tay Lan giữ chặt cái cạp quần. Đôi tay chắc nịch của thằng “bể lò rèn” trong tích tắc nó đã kéo bật tay cô ra… Lan dùng chút sức lực còn lại cắn một cái thật mạnh vào má Hiền, mùi máu tanh xộc lên mũi bởi vết cắn sâu quá!

Suốt đêm ấy Lan chỉ có khóc, lòng dạ cô rối bời không biết ngày anh Nghị về biết mọi chuyện sẽ ra sao. Ngay lúc này Lan cần anh đến thế: “Anh Nghị ơi! Anh có biết, có hiểu cho em…”.

4. Lan có thai, cái thai trong bụng lớn dần. Tiếng khóc cất lên, là thằng nhỏ. Ai cũng muốn cúi nhìn một tí xem nó có gì giống ba Nghị không, nhưng mọi người biết ý nên động viên: “Mừng rồi, mẹ tròn con vuông thế là tốt, thằng nhỏ cũng kháu khỉnh. Có 2 mẹ, chị Việt, chị Tiếu, anh chị em trong nhà, còn ba nó “xa xôi” thì kệ đi. Người mới sinh nở mà có gì buồn, suy nghĩ cái máu nó bốc lên thì không tốt cho sức khỏe”.

Chị Lan đặt tên cho đứa bé là Hận. Ngày tháng trôi đi, chiến tranh rồi cũng kết thúc. Bé Hoa, con của chị Việt - anh Độ đã được 5 tuổi. Bé Hận cả ngày chơi với bé Hoa. Đời mà, họ thường nói: “Bịt được miệng vò, miệng vại chứ làm sao mà bịt được miệng người”. Nhận được thư anh Nghị, anh đã biết tất cả, anh lại rất thương chị Lan và sẽ tha thứ cho chị tất cả với một điều kiện… hãy cho bé Hận đi thật xa. Chị Lan thầm biết ơn anh mà buồn vô hạn, 9 tháng 10 ngày xót xa tê tái, không một ngày yên thân, không một đêm ngủ trọn giấc.

5. Nói về Hiền, sau đêm hôm đó Hiền bỏ quán lò rèn, tình nguyện đi thanh niên xung phong ở tận Trường Sơn. Hôm Hiền được về mấy ngày, gặp lại chị Việt, anh Độ, chị Tiếu ai cũng thấy cái thẹo ở quai hàm của nó. Cái thẹo dài bằng đốt ngón tay, lồi hẳn lên mặt da phía ngoài của Hiền. Cái thẹo cho kẻ tội lỗi cuồng loạn.

Mấy ngày nay, chẳng biết linh cảm mách bảo thằng Hận điều gì, thấy nó bần thần, buồn tủi, bất chợt nó túm lấy vạt áo của con Hoa, mếu máo nói không thành lời: “Chị oa… ơi! I… ao… a… ủa… ị… ó… ề… ho… e… ọi… a… ới… é…” (Chị Hoa ơi! Khi nào ba của chị có về, cho em gọi ba với nhé).

Cùng lúc, ai đó cầm gói kẹo đưa cho nó, bế thốc nó lên xe. Người ngồi trên xe nổ máy vù ga, xe lao vun vút, xa dần, xa dần phía biển xa xăm.

Văng vẳng đâu đây như có tiếng nó, như tưởng thấy bóng nó. Chị Lan bưng mặt mà khóc như ai đang xát muối vào từng đường gân, thớ thịt của chị: “Sao đời ngang trái thế Hận ơi…! Hãy tha thứ cho mẹ…!”.

Trịnh Hồng Năm

Viết bình luận mới
thăm dò ý kiến

Theo bạn, điều gì có thể giữ chân và thu hút người tài vào khu vực công?

THÔNG TIN CẦN BIẾT
Nhiều mây, có mưa, có nơi mưa vừa, mưa to và rải rác có dông. Gió tây nam cấp 3. Trong cơn dông có khả năng xảy ra lốc, sét và gió giật mạnh.